Bảy ngày sau, bên ngoài cấm địa Bắc Nguyên quốc.
“Đợi hai ngươi thật lâu, ta ngủ cả một giấc rồi.”
Kim Hạn nhìn Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền tiến ra bên ngoài, ngáp ngắn ngáp dài nói.
Thái Tử Bắc Nguyên lại nheo mắt.
“Hai người…làm gì ở bên trong…”
Câu nói chưa kịp thốt hết khỏi miệng thì đã bị cái liếc mắt sắc lẻm, lạnh băng của Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên chặn lại.
Ừ thôi, Kim Hạn dù sao cũng là kẻ thông minh, hắn còn chưa sống đủ đâu, nên liền ngậm miệng lại.
“Ngươi rời cấm địa sớm, xem ra là có thu hoạch.” Tiêu Huyền lên tiếng.
Kim Hạn cười đắc ý.
“Thu hoạch lớn.”
Vừa nói hắn vừa lấy ra một con dấu được chạm khắc tỉ mỉ hình rồng, còn có một quyển sách bìa vàng, bên ngoài viết rõ hai chữ “Thịnh Trị”.
“Tổ tiên để lại, tổ tiên để lại, bản Thái Tử quả thật là người có duyên trời định.”
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhoẻn miệng cười, đồ nghề có đủ rồi, đánh lẹ thắng lẹ, bọn họ còn phải về lại Mạc Ly quốc.
“Đánh trực diện hay làm âm thầm?” Cố Ngữ Yên hướng Kim Hạn hỏi.
Thái Tử Bắc Nguyên vỗ ngực.
“Ta là một đấng quân tử, ngay thẳng, chính trực đương nhiên là…âm thầm thôi.”
Ba người tâm tình tốt rời khỏi cấm địa Bắc Nguyên, quay về Thái Tử phủ bàn bạc kế sách cụ thể.
Kinh thành Mạc Ly quốc.
Ngụy Lạc Anh trong lòng buồn chán, mấy ngày nay Bắc Diệp rất bận bịu, từ sáng đến chiều cứ chạy đến cửa hàng này đến cửa hàng khác, không kiểm tra sổ sách
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thien-tinh-gioi-xuyen-den-roi/1565/chuong-161-nhuom-mau-dai-dien-bac-nguyen.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.