Đêm nay Lâm Bắc đã có một giấc mơ đẹp.Hắn mơ thấy mình vẫn ở trong Thải Nguyệt lâu như cũ, cô nương tốt bụng nhu tình như nước đỡ mình nằm trong trướng đỏ, cởi từng kiện quần áo của mình.
Một, hai, ba…!Sau đó chậm rãi ngồi trên người hắn, ngay sau đó bắt đầu…Tát vào mặt hắn.Hất tay ra, một bàn tay khác lại đánh tới.Bốp bốp bốp…“Ai? Ai? Làm gì làm gì?” Hai tay Lâm Bắc giãy dụa lung tung, nửa ngày mới mạnh mẽ mở mắt ra.Sau đó mới phát hiện, thì ra không chỉ là mộng, thật sự có thứ gì đó đang tát hắn!Đó là nửa trang giấy màu vàng, nhìn qua một tờ giấy nhỏ mỏng manh, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, đánh cho mặt Lâm Bắc nóng rát đau đớn.”Đồ vật gì thế?” Lâm Bắc kêu hai tiếng, một tay nắm chặt nửa trang giấy màu vàng kia, lập tức thấy vầng sáng phía trên ẩn động, viết một cái tên xiêu vẹo vẹo vẹo.Lâm Bắc.”Sao?” Sở Lương cũng bị kinh động, từ bên cạnh đẩy cửa tiến vào, lập tức nhìn thấy nửa trang giấy vàng Lâm Bắc nắm trong tay kia, nói: “Đây không phải là pháp bảo của Tống giáo tập sao?”Đêm qua Lâm Bắc cũng từng thấy Tống Thanh Y thi triển vật này, thoáng cái cũng nhớ tới, hắn xoay người ngồi dậy, buồn bực nói: “Tống giáo tập để đồ chơi này tới tìm ta làm gì?”Sở Lương và hắn liếc mắt một cái, trong mắt hai người đồng thời hiện lên tinh mang, đồng loạt mở miệng lớn tiếng nói:”Nàng gặp nguy hiểm!” “Nàng thầm mến ta!”“…”Im lặng.Dừng một chút, Lâm Bắc ngượng ngùng nói: “Sao ngươi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thinh-cong-tu-tram-yeu/577/chuong-18-so-luong-nguoi-nay-duoc2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.