Phương Đình là người có tu vi cao nhất, cần bảo tồn tu vi để đối phó với những tình huống có khả năng đột nhiên phát sinh, không muốn lãng phí chân nguyên vào việc mở đường nhỏ nhặt này.
Mà Từ Tử Tình là người có tu vi yếu nhất, lại là lần đầu tiên xuống núi, nên đứng ở giữa trong đội ngũ bảo hộ.
Còn lại ba người sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm nhận nhiệm vụ.Sắp xếp như vậy tuyệt đối được coi là hợp lý.Thế nhưng…”Ta có một chút ý kiến.” Vẫn đứng cuối cùng trong đội ngũ, Sở Lương đột nhiên mở miệng nói.”Ừm?” Phương Đình nhíu mày nhìn về phía hắn.Tầm mắt của mọi người cũng rơi vào khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của hắn, mơ hồ có chút bất thiện.
Không biết tên đến từ Ngân Kiếm Phong này lại muốn làm ra chuyện thiêu thân gì nữa.Tiếp theo, bọn họ nghe thấy Sở Lương mở miệng nói: “Nhiệm vụ mở đường trừ yêu do một mình ta đảm nhiệm là được rồi, không cần phải thay phiên nhau đâu.””Cái gì?”Lời Sở Lương vừa thốt ra kia không khỏi khiến cho tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.Phải biết rằng, trong khu rừng dạng như thế này có yêu ma hoành hành, chân nguyên lại không thể được bổ sung, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Một khi thật sự gặp phải tình huống nguy hiểm đột nhiên phát sinh gì thì chắc chắn người bảo tồn tu vi càng nhiều, cơ hội thoát khỏi nguy hiểm sẽ càng lớn.Cho nên xuất phát từ bản tâm, bọn hắn chắc chắn đều không muốn ở trong việc mở đường này lãng phí chân
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thinh-cong-tu-tram-yeu/597/chuong-6-phu-minh-vien-ngoai2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.