

“Vậy nên cậu vốn dĩ không thích tôi, chỉ là Giang Huyền tìm cậu đến lừa tôi thôi sao?”
Cậu thiếu gia cao cao tại thượng trước mặt tôi, sắc mặt còn đen hơn cả đáy nồi.
Tôi cúi đầu, vừa áy náy vừa hối hận: “Xin lỗi…”
“Cút!”
Đôi mắt cậu ấy đã đỏ hoe.
Tôi có chút không đành lòng, nhưng càng sợ mình bị đánh, vì tính khí người này thật sự không tốt.
Thế nên tôi nhấc túi lên rồi chạy mất.
Chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng ly vỡ phía sau.
“Bảo cậu cút là cút thật à, đồ lừa đảo!”
Chắc chắn là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.