” Ta gϊếŧ Lâm Tiếp.”
” Cái gì?!”
Tuy Mộ Cửu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe vậy vẫn không tránh khỏi cảm thấy bối rối.
” Lâm Tiếp bị Mộ Dung Liễu Diệp đả thương, đang hấp hối, chưởng môn đã lấy trấn môn chi bảo, Đại Mãn Kim Đan cho hắn dùng, ta thừa dịp không có người, liền bức lấy Đại Mãn Kim Đan, sau đó vì không muốn hắn làm bại lộ nên đã đánh nát đan điền của hắn. Sau đó, ta lấy hồ mao mà Mộ Dung Liễu Diệp làm rơi khi đánh nhau ở ngoại ô Đại Ninh đặt bên gối hắn, ăn Đại Mãn Kim Đan vào, liền thành ra như thế này.”
Hắn nhìn thẳng về phía trước, tiết lộ sự thật.
Mộ Cửu sững sờ nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hóa ra Lâm Tiếp bị sát hại thật không phải là Mộ Dung Liễu Diệp! Hắn lừa tất cả mọi người, sau đó giá họa cho Thanh Khâu!
” Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?” Mộ Cửu đứng lên, ” Ngươi không biết điều đó đã khiến bao nhiêu chuyện xảy ra sao?” Nàng có thể hiểu được chuyện hắn báo thù Minh Nguyên Tông, nhưng không thể nào chấp nhận được chuyện gϊếŧ người rồi vu oan giá họa, như thế không phải thật quá hèn hạ sao? Cùng Cơ Vịnh Phương, Lương Thu Thiền có khác gì nhau chứ?
” Ngay từ đầu ta đã là như vậy.”
Hắn lạnh nhạt đáp, sau đó nhìn nàng : ” Ta vẫn luôn là kẻ không đạt được mục đích thì tuyệt không bỏ qua, xưa nay ta chưa từng hi vọng xa vời muốn bò
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thuong-than-den-roi-quyen-1/6871/chuong-127-nang-co-hau-dai.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.