Vân Khiển đi tới trước mặt Vân Tích: ” Vậy đệ nói xem, nàng ta đang ở đâu?”
Vân Tích liếc một cái về hướng Mộ Cửu và Lục Áp đang ẩn thân, đáp: ” Nàng quả thực không có ở đây.”
Mộ Cửu lần thứ hai ngẩn người, hai người này đúng là thú vị, lại đồng thời thay nàng đánh yểm trợ, đây là đang có ý định gì?
Mấu chốt là Lục Áp phía sau nàng bất chợt truyền đến hàn ý, nắm tay nàng cũng siết chặt, càng làm cho nàng giống như có gai sau lưng.
” Ngươi đã chính mình nhận tội, vậy Đại Vương định bàn giao thế nào cho thiếp thân đây?”
Viền mắt Vân Khiển lại đỏ lên, hai giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh thế lương đến mức Mộ Cửu nghe mà lòng cảm thấy chúa xót không chịu được: ” Đại Vương cũng biết, huynh đệ của thiếp thân không nhiều, nhưng địa vị Hỏa Phượng tộc chúng ta không thấp hơn so với Long tộc, Đại Vương nợ ta một đứa con trai, hôm nay vô luận thế nào cũng phải cho ta công đạo! Bằng không, thiếp thân ngay cả chỗ an thân cũng không còn.”
Ngao Sâm đau lòng không chịu được, ôn nhu nói: ” Sao lại không còn chỗ an thân? Long Cung lớn như vậy, còn thiếu nơi ở cho nàng sao?”
” Chàng có ý gì!”
Vương Hậu nghe tới đó liền thực sự không chịu nổi nữa, trầm mặt đi tới trừng mắt nhìn Vân Khiển: ” Không biết các ngươi định trừng phạt Ngao Khương thế nào, nhưng bây giờ, chỉ muốn các ngươi đem lí do Ngao Khương che chở
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thuong-than-den-roi-quyen-1/6902/chuong-174-trao-doi-voi-nguoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.