Ánh mắt Ngao Khương sắc bén, căng thẳng căm phẫn, xem ra hắn cũng không suy nhược đến mức đó: ” Lẽ nào ta chưa trả giá cho nàng đủ sao? Tục ngữ nói một câu, phu thê trăm ngày ân ái, nàng ở bên ta lâu như vậy, dù sao cũng nên có mấy phần tình nghĩa. Nhưng nàng nguyện vì Vân Tha mà bỏ Trần Bình một bên không quan tâm tới, ta lấy lại Băng Phách Âm Khóa, cũng là vì để Trần Bình kiếp sau có thể có một cuộc sống tốt!”
Mộ Cửu nhếch môi cười lạnh, nàng cũng thật là lần đầu tiên thấy người vô liêm sỉ mà không che không giấu gì như hắn.
Nàng nói: ” Vậy sao ngươi không trực tiếp nói với họ?”
” Nói thẳng ra thì họ có thể trả sao?” Ngao Sâm nheo mắt, tỏa ra một luồng khí lạnh, ” Chớ nói với ta ngươi biết rõ chuyện này, nếu không có chuyện nàng tính toán ta, ta cũng vẫn có thể để họ giữ Âm Khóa, nhưng họ còn muốn trộm Dương Khóa của ta đi, ta há có thể ngồi yên không để ý đến?
Trần Bình cũng là nhi tử của ta, lấy được Âm Khóa về, tốt xấu gì ta cũng có thể thay nó quyết định tương lai, Băng Phách Âm Khóa là của Long Cung ta, ta lấy lại đồ của mình thì không có gì sai cả.”
Mộ Cửu không muốn dây dưa cùng hắn chuyện này.
Người không biết xấu hổ thì cũng nên không biết xấu hổ.
Nàng lại hỏi: ” Băng Phách Dương Khóa đang ở đâu?”
” Mất rồi.” Hắn cắn răng.
Mộ Cửu bật
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thuong-than-den-roi-quyen-1/6965/chuong-157-ta-bi-ma-nhap.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.