Kỳ thực Lục Áp mấy ngày nay vô cùng bình thường.
Bất kể là khi dạy A Phục hay Duệ Kiệt luyện công, hay là đang làm công việc hàng ngày, ngày cả khi nói chuyện với nàng, hắn cũng không có nửa điểm e ngại nào hết.
Việc ngày hôm đó liền như đã bốc hơi, ngoại trừ Mộ Cửu thỉnh thoảng lại tình cờ nhớ đến thì không ai phát hiện ra có điểm nào không thích hợp.
Tháng ngày trôi qua yên bình như trước.
Vụ sự trong nha môn không nhiều, cũng không có gì để lo lắng, hôm đó, đến phòng công sự, Mộ Cửu thả A Phục ra ngoài sân, để nó đóng giả làm “Sơn Đại Vương”, nhìn mấy cuốn hồ sơ vụ án rồi ngủ gà ngủ gật. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng “gào”, sau đó là một tiếng kêu sơ hãi, ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất!
Nàng lập tức mở mắt, chỉ thấy A Phục mập như một quả bóng như một viên thịt rơi ầm một vào phòng nàng…
Có kẻ dám động vào A Phục?!
Nàng lập tức tỉnh ngủ, đẩy ghế lao ra, rút kiếm bay đến bên người A Phục.
Thế nhưng tốc độ của A Phục so với nàng còn nhanh hơn, nó có lòng tốt chơi đùa với người ta, người ta lại đánh nó lộn chổng vó lên trời, lẽ nào đã quên nó là hậu duệ của Chiến thần Thượng Cổ sao?! Nó lập tức bò lên, như tia chớp phóng về phía người đứng trước cửa viện!
” A Phục!”
Mộ Cửu đuổi theo, thuận tiện nhìn xem người mặc bạch
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thuong-than-den-roi-quyen-1/6978/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.