” Ta có chứng cứ hay không, nhìn vào đây thì sẽ rõ.” Mộ Cửu nói tới đây, bỗng nhiên cười rộ lên một tiếng, quay đầu vái tượng thần Chúc Dung một cái, sau đó đưa tay vào bệ dưới kim thân.
Vương Hậu giật mình tiến về phía trước hai bước, sắc mặt cũng mất đi vẻ bình tĩnh.
Mắt Mộ Cửu cũng sáng lên, trong phút chốc lôi từ trong bệ ra một chiếc khóa đồng hình dáng cổ điển nhưng quang hoa bắn ra tứ phía! Nàng mỉm cười nhìn chữ đúc trên mặt khóa: ” Lần này Vương Hậu sẽ không phải quỵt nợ rồi. Có Băng Phách Dương Khóa này là đủ để chứng minh điều ta nói vừa rồi đều là thật.”
Thân thể Vương Hậu không vững, hai gò má bởi cắn chặt răng mà nhô ra.
” Sao ngươi biết nó ở đó?!”
” Vì thần Chúc Dung.”
Mộ Cửu dương dương tự đắc nhìn chiếc khóa trên tay: ” Băng Phách Dương Khóa tính kim, mà hỏa thì khắc kim. Khi ta bắt đầu nghi ngờ Vương Hậu là người khống chế phía sau liền bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, nếu người đánh cắp Băng Phách Dương Khóa thật sự là Vương Hậu, vậy ngài làm thế nào để thực hiện chuyện này mấy trăm năm mà không bị Long Vương phát giác?
Ta liền nghĩ đến một khả năng, đó chính là Băng Phách Dương khóa vẫn ở đây trước khi chúng ta đến Ngọc Lĩnh, nghĩa là đang ở Tây Xương Cung. Không chỉ ở Tây Xương Cung, hơn nữa còn nằm dưới gốc Tử Mẫu Đơn, chỉ có điều ngài đã lấy nó ra, chuyển qua một bên.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thuong-than-den-roi-quyen-1/6985/chuong-177-thuong-than-tuy-hung.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.