Lúc này, bà lão đã bắt được con mèo, giành lại nửa con cá mắm trong miệng nó, bộ dáng hùng hùng hổ hổ. Bà không phát hiện trước cửa có người, nhưng rất nhanh thấy được túi bạc nằm trên ghế. Hai mắt bỗng trợn to, bà nhìn quanh, thấy không có người liền lập tức cướp lấy, chạy vào nhà, đùng một cái đóng cửa.
Hóa ra cũng biết là bạc có thể dùng được.
Thế nhưng, nhi tử của bà vẫn đứng trước bụi hoa, bà lại không nhìn thấy.
Con hẻm trở nên yên tĩnh, chỉ có một cánh hoa nhỏ bay bay trước mặt, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lâm Kiến Nho bỗng nhiên xoay người lại, cười cười với nàng: ” Để ngươi cười chê rồi.”
Mộ Cửu vội nói: ” Đâu có.”
Lâm Kiến Nho mỉm cười, lại nói: ” Từ khi ăn Tử Hiệp Liên, ta đã cảm giác được chân khí ở đan điền vô cùng dồi dào, dường như sắp có thể kết đan. Còn cuốn sách ngươi đưa cho ta, ta đã đọc qua, cũng đã thử luyện theo, cũng vô cùng hữu dụng. Bên trong còn có mấy diệu chiêu, còn có cả cách dùng rất cao minh, nhưng thực lực của ta chưa đủ mạnh, khó có thể đột phá, không biết ngươi có thể giúp ta một chút không.”
” Không thành vấn đế!” Biết được thân thế của hắn, Mộ Cửu lại càng hào hứng trong việc giúp đỡ hắn hơn, ” Khi về ta sẽ giúp ngươi xem qua một chút.”
Lâm Kiến Nho mỉm cười gật đầu: ” Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Ngõ hẻm vẫn yên tĩnh.
Nhưng ngoài
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/thuong-than-den-roi-quyen-1/7100/chuong-190-suong-mu-day-dac.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.