Nghe lời Tử Phục nói, Tuyết Liên cũng tỏ ý đồng tình, gật đầu nói:
– Đúng vậy, chỉ là hiện tại chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào để kết luận cả.
Có thể ở Hắc Yêu Động sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
Dù thế nào thì cũng phải đến đó một lần, mỗi người cẩn thận hơn một chút là được.
Dứt lời, ba người vô thức đi sát lại nhau, tốc độ tăng lên đáng kể.
Đi thêm năm dặm đường, lúc này cả đám tiếp cận một đầm bùn lớn.
Đầm bùn này xem chừng cũng chịu ảnh hưởng của thảm hoạ vừa rồi, hậu quả để lại còn tương đối rõ ràng.
Thảm cỏ trên mặt nước đã bị đốt đến cháy khô.
Con đường đi qua đầm bùn có sẵn từ trước đã bị phá hủy theo địa mạch đứt gãy, đoạn thẳng đoạn cong, đoạn nhô lên đoạn chìm xuống, nhìn thế nào cũng không giống một con đường mà giống một trận địa thử thách sức bật của đám đệ tử mới bọn họ hơn.
Nhìn cảnh này, cả đám hơi do dự.
Mặc dù đoạn đường này không nói hoàn toàn không thể đi qua được, nhưng đi qua nhất định không thể bộ hành như thường.
Chỉ có hai biện pháp, một là ngự kiếm phi hành, hai là bộ hành kết hợp phi hành.
Nói trắng ra chính là nhảy nhót như chim, mượn khí trợ lực nhảy lên những nơi có mặt đất hoặc ụ đá nhô lên, cứ thế đi đến bờ bên kia.
Nếu việc này đặt trong hoàn cảnh bình thường, đối với bọn họ có thể xem là trò
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2548/chuong-49-phu-chieu-phan-thuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.