Buổi học kết thúc, Tuyết Liên thẫn thờ từng bước đi ra, nàng là người cuối cùng rời khỏi sảnh điện.
Trong số hai mươi người ở đây chỉ có mỗi nàng là nữ nhân, cảm giác có mấy phần lạc lõng.
Lời đại trưởng lão nói giúp nàng cảm ngộ ra nhiều thứ, cũng biết nền tảng cha mình xây dựng cho mình đến bây giờ không sai chút nào.
Nàng một thân nữ nhi chân yếu tay mềm, đương nhiên không thể so cơ bắp với nam nhân rồi.
Hôm nay xem ra chính nàng phải chú trọng tôi luyện khí lực chứ không thể giống như xưa rảnh rỗi thì tìm người gây gổ đánh nhau nữa.
Thông tỏ được đạo lý bên trong, trong lòng nàng bỗng nhiên sáng ra, vừa đi vừa nghĩ, rồi nàng chợt nhớ tới Phá Thiên.
– Không biết Tiểu Hành đang làm cái gì nhỉ?
Nàng tự hỏi thầm trong lòng rồi cũng men theo chỉ dẫn đi tìm Phá Thiên.
Tuyết Liên từ Thiên Cơ Điện đi xuống núi, vừa đi vừa hát, trong lòng rất vui vẻ.
Gió thổi khiến lọn tóc bên tai nàng bay bay, hai khuyên tai hình hồ điệp lóe lên kim quang chói lọi, kết hợp với nước da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, nhìn đẹp đến lạ lùng.
Mấy tên đệ tử bên đường cũng trố mắt nhìn, trong lòng rạo rực khó tả, luống cuống thế nào lại va vào nhau, cãi cọ inh ỏi khiến nàng ngại ngùng càng lúc càng bước đi nhanh hơn.
Hướng đỉnh Hỏa Sơn đi lên, đến đoạn lưng chừng núi bỗng nhiên Tuyết Liên nghe thấy tiếng búa đập long bong phát ra, bất
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2549/chuong-34-hoa-thach-phong-an.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.