Tối hôm đó, lúc nằm trên giường, Phá Thiên lại mở cuốn sách cũ ra xem.
Từ cái ngày hắn chổng mông lên kia, hắn đã mở cuốn sách này ra xem mấy lần, lần nào kết quả vẫn như vậy, trống không.
Trên cuốn sách kia bây giờ đến một chữ cũng không có, ngay cả hình vẽ ông già lộn ngược người cũng đã biến đâu mất, không chút dấu vết.
Nhớ lại chuyện tối hôm đó, hắn lờ mờ nhận ra những chữ vàng kia đã chui vào đầu mình.
Chỉ là nếu như vậy hắn phải biết những chữ kia viết cái gì mới phải.
Đằng này đừng nói những chữ kia viết cái gì, thậm chí hình dạng thế nào hắn cũng không biết, muốn nghĩ cũng không nghĩ ra được, muốn nhớ lại không biết nhớ cái gì.
Mặc dù hắn luôn cảm thấy bản thân có gì đó khang khác trước đây, nhưng cụ thể khác ở điểm nào thì không nói rõ được.
Lật mở cuốn sách thêm lần nữa, Phá Thiên không mấy kỳ vọng điều thần kỳ sẽ xảy ra.
Không có gì, đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Vì đã quen nên hắn không có cảm giác hụt hẫng và chán nản như những lần trước.
Cầm cuốn sách trống không trên tay, một đống suy tư ngổn ngang ùa về trong đầu hắn.
Hiển nhiên cuốn sách này bây giờ không còn giá trị gì, để lại cũng chỉ tốn công cất giữ.
Nhưng vứt nó đi thì lại có phần không nỡ.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn nói thầm với cuốn sách đang nằm ngay đơ trước mặt:
– Thôi thì giữ ngươi lại
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tien-phap-dao-kinh/2622/chuong-70-tham-thu-dai-han.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.