Mỗi người đều đang nói về lí tưởng của mình, trong mắt là khao khát về tương lai tốt đẹp.
Ai cũng không biết tương lai sẽ trở nên thế nào? Mười năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, trăm năm sau liệu đã biến thành một nắm đất chưa, nếu có thể sống tiếp, tới một nghìn năm sau bọn họ lại quay lại nơi này, không biết tới lúc đó cảnh tượng sẽ thay đổi ra sao.
Tương lai, là điều không thể biết trước.
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta dựng lều lên đi.
” Trương Mộng đứng dậy nói.
“Tôi đã tra tài liệu rồi, không được dựng lều gần sông hoặc khu vực có nước chảy, chúng ta cách xa ra chút.
”! Mọi người mang theo bao lớn bao nhỏ tới một khu đất trống cực lớn, lại bắt đầu trở nên bận bịu.
Đợi sau khi tất cả hoàn thành, trời đã bắt đầu tối rồi.
Bãi cỏ khô héo, một đống lửa được đốt lên, cháy sáng khiến cho mặt mọi người đều đỏ cả lên.
“Chít chít!”Đang nướng đồ ăn, bỗng nhiên có một âm thanh yếu ớt truyền tới.
“Tiếng gì vậy?” Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi.
Trong vùng núi rộng lớn, thực ra có một số nguy cơ không thể biết, đây là điều khó tránh khỏi.
Thường xuyên có nơi dã ngoại có lúc sẽ gặp phải nguy hiểm, tất nhiên, tỉ lệ này rất thấp, nếu không sẽ không có nhiều người thích đi dã ngoại như vậy.
Ba nam sinh Diệp Tinh, Thạch Lỗi, Lý Minh Hằng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, lúc này trong
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/trieu-hoan-thien-co-quan-hung-tai-di-gioi/1918/chuong-163-khong-gi-khong-biet-lam-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.