Bảo vật như lam linh chi xuất hiện một gốc đã là không dễ dàng, hiện giờ một mình Diệp Tinh đã có ba gốc trong tay.“Đây là gốc cuối cùng rồi, Diệp Tinh nói trước đây bản thân mình lấy được ba gốc, có điều còn lại một gốc chưa bán, giờ có ý định bán đi, hỏi chúng ta có hứng thú không.” Địch Kiến Cường trầm giọng nói.“Ba, vậy ba có định mua tiếp không?” Địch Minh Chí nhìn ba mình, hỏi.“Mua! Tất nhiên phải mua! Một gốc linh chi có thể giúp cho tập đoàn chúng ta phát triển thêm mười mấy năm, thêm một gốc nữa, vậy chính là ba mươi mấy năm! Trong ba mươi mấy năm có thể tạo ra lợi nhuận gấp mấy lần, tại sao không mua?” Trong mắt Địch Kiến Cường lóe lên một tia sáng.“Tiền trong gia tộc không đủ, đợi một thời gian nữa sẽ có sự chuẩn bị đầy đủ hơn!”Bụi lam linh chi này là tình thế bắt buộc….Văn phòng đầu tư Tinh Nguyên thành phố Thượng Hải, Địch Kiến Cường và Diệp Tinh ngồi trên sofa.“Diệp tổng, lần trước tạm biệt, không ngờ rằng hiện giờ sự nghiệp của Diệp tổng đã đạt tới mức này.” Địch Kiến Cường cười nói.Hiện giờ trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan đến Diệp Tinh, tuổi trẻ kiệt xuất, doanh nhân chục tỷ trẻ nhất Hoa Hạ vân vân,…!trên người Diệp Tinh có rất nhiều danh hiệu.Ông ta nhìn Diệp Tinh, trong lòng quả thực rất khâm phục.Tập đoàn bọn họ phát triển tới trình độ hiện giờ tiêu tốn mất gần hai mươi năm, nhưng Diệp Tinh chỉ dùng thời gian hơn một năm đã vượt qua quy mô của tập đoàn bọn họ.Diệp Tinh
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/trieu-hoan-thien-co-quan-hung-tai-di-gioi/2034/chuong-146-ban-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.