Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 2 năm trôi qua…
Trải qua 2 năm thời gian, bởi vì có Mục giúp sức, thương thế của Lôi Ảnh cũng đã khỏi hẳn, cơ hồ là không có gì đáng ngại, hoàn toàn không có một chút di chứng nào.
Có điều, do để rút ngắn thời gian chữa thương cho Lôi Ảnh, Mục đã dùng thần thức phong bế linh hồn của nó lại, sau đó thì trực tiếp dùng linh lực của bản thân để điều khiển cơ thể của Lôi Ảnh, khiến cho tốc độ khôi phục tăng lên gấp mấy lần.
Lúc này, bởi vì thương thế đã bình phục, Mục cũng đã đã giải khai phong ấn bên trong linh hồn của Lôi Ảnh, để cho nó một lần nữa tiếp quản lại cơ thể của bản thân.
“Cảm giác thế nào rồi?” Mục vừa ngồi tu luyện, vừa hỏi.
Sau khi tiếp quản lại thân thể, Lôi Ảnh liền đi vài vòng, sau đó thì thử vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Rất nhanh, Lôi Ảnh liền thu hồi linh lực lại, sau đó thì kinh ngạc, hỏi: “Sư phụ, hiện tại thương thế của con đã bình phục, cảm giác vô cùng thống khoái…”
Dừng lại một chút, Lôi Ảnh liền nói tiếp: “Sư phụ, sao con lại cảm thấy tốc độ vận chuyển linh lực nhanh hơn trước rất nhiều?”
“Ha… Ha… Ha…”
Mục cười lên mấy tiếng, sau đó thì nhàn nhã đáp: “Cái này thì có gì khó hiểu, chính là nhờ công lao của cái đống đan dược mà ngươi đã ăn vào …”
“Đan dược…?” Lôi Ảnh có chút mờ mịt, nó lập tức lục lọi lại trong ký ức, nhưng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tu-tien-tai-dau-la/4252/chuong-63-ta-hon-su.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.