Lúc này, trời cũng đã là sáng sớm, Lôi Ảnh cũng đã trở về hòn đảo hoang…
Ngay khi Lôi Ảnh vừa quay trở về, Mục liền dùng thần thức truyền âm cho nó: “Lôi Ảnh, mau vào đây!”
Cứ như vậy, Lôi Ảnh liền theo lời của Mục mà tiến vào bên trong động phủ.
***
Bên trong động phủ…
Cạch… Cạch… Cạch…
Tiếng trận pháp mở ra liền vang lên, Lôi Ảnh liền từ bên ngoài đi vào.
Chỉ thấy vào lúc này, toàn thân của Lôi Ảnh đã không còn bộ lông màu đỏ như đêm hôm qua nữa, mà đã chuyển thành màu trắng bạc như trước, thậm chí ngay cả cái sừng hình bán nguyệt ở trên đầu cũng đã biến mất, không hề có một chút dấu vết gì để lại.
Cái này kỳ thực cũng rất dễ hiểu, chủ yếu là do Lôi Ảnh đã tiêu hao sạch sẽ linh lực trong cơ thể, thành ra nó không thể nào duy trì trạng thái chiến đấu được nữa, đâm ra mới có bộ dáng như vậy.
Sau khi bước vào động phủ, Lôi Ảnh liền tiến lên phía trước, ngay khi cách nơi Mục ngồi khoảng một trượng thì dừng lại, chậm rãi hỏi: “Sư phụ, người gọi con vào là có chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi của Lôi Ảnh, Mục liền mở hai mắt ra, sau đó thì hỏi ngược lại: “Ngươi vừa đêm qua cũng đã đánh nhau mấy trận rồi, cảm giác như thế nào?”
Lôi Ảnh lập tức đáp: “Sư phụ, thực lực của yêu thú câp 2 quả thực rất kinh khủng, mặc dù con đã đánh mấy trận liền, linh lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao toàn bộ nhưng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/tu-tien-tai-dau-la/4385/chuong-130-phu-the.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.