Rừng núi trong đêm âm u mù mịt.
“Chạy đâu mất rồi”.
Triệu Bân cầm Tử Tiêu, chạy tới chạy lui, tự nhận tốc độ của mình không chậm, nhưng pháp sư như càng ghê gớm hơn, cứ đuổi mãi mà không thấy bóng dáng đâu, tìm hơn nửa đêm mà cũng không tìm thấy pháp sư.
“Giả bộ cho lắm vào”.
Hắn ho khan một tiếng, ngại ngùng muốn chết, đã nói là phải diệt pháp sư mà giờ còn không tìm thấy người.
Đương nhiên, càng nhiều hơn là cái sự không cam tâm.
Không dễ gì mới tìm thấy kẻ thù mà lại để lão ta chạy thoát.
Lại trở lại cánh rừng, hắn tìm thấy tên mập đã ngất xỉu, hơi thở yếu ớt.
Triệu Bân lương thiện, nhét cho hắn ta một viên thuốc.
Một đêm cứu 3 lần.
Đây chính là… duyên phận trong truyền thuyết?
Quay lại sơn động thì sắc trời đã sáng.
Cõng tên mập trở lại, sắc mặt vẫn tái mét như thế, toàn thân trên dưới đen kịt.
“Trúng độc à!”
Triệu Bân cau mày, lại lấy ra một viên thuốc.
Từ đêm đến giờ, không biết hắn đã đút cho tên mập bao nhiêu mà vẫn không thấy màu đen rút đi, độc tố quá mạnh.
Đến giờ, thuốc đã dùng hết.
Nhìn tên mập vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
“Hóa ra là vậy”.
Triệu Bân ngồi xuống nhìn, càng nhìn thì ánh mắt của hắn càng sâu, càng nhìn thì biểu cảm càng sáng tỏ.
Không phải là thuốc không có tác dụng mà da của tên mập này quá đen, đen như củ tam thất.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4335/chuong-84-neu-khong-che-co-the-den-thanh-vong-co.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.