Còn về nhóm tên mập thì chỉ cần Ngưu Oanh có não, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ cần tìm một tòa thành để lánh tạm thì sẽ ổn thôi.
Ngưu Oanh đúng là không ngốc.
Đoàn người đi rất chậm, còn cách khá xa nữa mới đến thành Vong Cổ, nên đã tìm một tòa thành để nghỉ tạm.
Mà tên mập còn đến một ngọn núi để đi tìm Triệu Bân nữa cơ.
“Chạy đi, sao không chạy nữa đi?”
Phủ thành chủ yên tĩnh, nhưng thành Thanh Phong thì vẫn náo nhiệt như cũ, tiếng mắng chửi vang lên không ngừng.
Người mặc áo đen bị chặn lại.
Đồng thời cũng bị coi là Cô Lang dạ hành.
Hắn ta không được may mắn như Triệu Bân, cũng không có nhiều con bài tẩy chưa Triệu Bân, chạy tuy nhanh nhưng vẫn bị bắt lại.
Tiền thưởng mà!
Đám võ tu hô hào ầm ĩ, vây người mặc áo đen lại một cách kín kẽ.
“Ta không phải Cô Lang dạ hành thật mà”.
Người mặc áo đen sợ muốn khóc, chỉ trộm có mấy trăm lượng mà sao đã thành Cô Lang dạ hành rồi?
Tội danh này hắn ta sao gánh nổi chứ.
Điều động đến cả quân đội rồi, rõ ràng là không đơn giản, khéo còn mất mạng ấy chứ.
“Đưa đi!”
Thành chủ thành Thanh Phong đích thân xuất hiện, giọng nói lạnh lùng như sấm sét, cực kỳ uy nghiêm.
“Thế còn tiền thưởng?”
Có người nhỏ giọng nói, xem ra là người này đã bắt được người mặc áo đen.
“Tra rõ thân phận rồi ngươi cũng không mất
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4373/chuong-129-am-sat.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.