Mấy ngày này, khí tức của ông ta đã bình ổn hơn, tu lại công pháp cũng không còn đau đớn như cũ nữa.
Trong lúc ông ta đang đi đường, đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên.
Vẫn là Bạch Vân Câu, vẫn là thiên chi kiêu nữ đó, đi thẳng một đường như mây trắng bay qua.
Ánh mắt người đi đường sáng chói, vừa nhìn Bạch Vân Câu, vừa nhìn Liễu Như Nguyệt.
Thiên chi kiêu nữ đúng là thiên chi kiêu nữ.
Người đẹp ngựa đẹp, nhân tài cỡ này đi đến đâu cũng chói mắt.
“Cô ta là đồ đệ của con nhóc Vân Phượng à? Quả nhiên bất phàm”.
Ông già mặc áo vải thô vuốt râu, nhìn Liễu Như Nguyệt.
Luận về tư chất thì cũng kinh diễm đấy.
Còn về “con nhóc Vân Phượng” mà ông ta nói thì chính là sư phụ của Liễu Như Nguyệt.
Cũng tiếc là Triệu Bân không biết, nếu biết thì không rõ sẽ bày tỏ ra dáng vẻ gì, tốt xấu gì cũng là người từ Thiên Tông, sâu không thể lường được, nhưng lại bị gọi là con nhóc Vân Phượng.
Ông này có vị trí cao thật đấy.
“Người thì tốt, nhưng tính tình thì…”
Ông già mặc áo vải thô không nhìn nữa, lại bổ sung một câu.
Thành Vong Cổ này ai mà không biết con cờ mà Liễu gia hạ chứ, không muốn gả thì thôi nói luôn, lại còn lén thay cột đổi xà như vậy, quá khốn nạn.
Còn cả con nhóc Vân Phượng kia nữa, đêm đó chắc phải oai phong lắm.
Ừm, khi nào về Thiên Tông phải nói
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4395/chuong-114-nguoi-hoang-toc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.