Dưới ánh trăng, mọi âm thanh đã im bặt.
Đến cả một người không an phận như Triệu Bân cũng đã khoanh chân, chuyên tâm luyện thể, rèn luyện thể phách hết lần này đến lần khác, đến mức xương cốt cũng ánh lên màu vàng rực rỡ.
Kim cang bất hoại, vạn pháp bất xâm.
Hắn đi theo phương hướng này cũng nhờ có Nguyệt Thần chỉ lối soi đường cho hắn.
Hửm?
Triệu Bân bỗng mở mắt ra, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía bên trên, tròng mắt đảo trái đảo phải, bởi vì trên nóc nhà có người, vả lại, người này đã xuống khỏi xà ngang, tiếp đất ở tiểu viện.
Nửa đêm nửa hôm quả thực có người không ngủ được.
Qua khe cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy một bóng đen mặc dạ hành y, lén la lén lút nhìn trái ngó phải trong vườn, sau cùng mới ném… hai quả trứng sắt đen thùi lùi vào cửa hàng binh khí.
Khi hắn nhìn thấy, hắc y nhân đã trèo lên mái nhà, luồn lách vào đường phố, một loạt động tác rất nhuần nhuyễn, chỉ nhìn qua đã biết kẻ này thường xuyên làm như vậy.
Sau đó, cửa hàng binh khí bén lửa.
Khỏi cần nói, đương nhiên là do hắc y nhân làm, hai quả trứng sắt mà kẻ này ném vào chắc hẳn là vật liệu được chế tạo đặc biệt, có thể làm bùng lên ngọn lửa lớn trong chốc lát.
“Thú vị đấy!”
Triệu Bân cười khẩy, xách kiếm Long Uyên, đứng dậy phá tung cửa sổ mà lao ra, đuổi theo hắc y nhân.
Châm lửa vào nhà ta mà còn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4411/chuong-162-dai-hoi-xem-mat.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.