Triệu Bân đọc từng chữ một, ánh mắt bỗng sáng như tuyết.
Thuật này hắn đã đọc trong Huyền Môn Thiên Thư.
Đây là một loại thuật pháp huyền diệu khó giải thích, liên quan đến linh giới.
Dùng thuật này để thi triển có thể gọi linh thú từ linh giới, ký khế ước với linh thú.
Còn việc gọi ra loại dị thú nào thì phải dựa vào khả năng của người thi thuật.
Cho dù có gọi ra được thì dị thú chưa chắc đã ký khế ước với ngươi.
Thú cũng phân chia mạnh yếu, cũng có loại kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Thuật này cũng không phải môn pháp thất truyền, người Hoàng tộc có lẽ đều thông hiểu, nhưng chưa chắc đã hoàn chỉnh.
“Có gọi được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào”, Nguyệt Thần tùy ý nói, xong xuôi thì chợp mắt luôn.
Cô ta cho rằng Triệu Bân không thể nào gọi ra được dị thú.
Không phải ai cũng có thể dùng được thuật thông linh.
Nó có rất nhiều hạn chế, một là cảnh giới tu vi, điểm này Triệu Bân chưa đạt đến tiêu chuẩn, vì ít nhất cũng phải là cảnh giới Chân Linh tầng bốn.
Hai là huyết thống, thế gian có một loại huyết thống đặc thù liên quan đến linh thú, trời sinh có thể nói chuyện với linh giới.
Mà Triệu Bân đương nhiên không phải loại huyết thống này.
Nếu không phải thì đương nhiên sẽ gặp khó khăn trong giao tiếp.
Sở dĩ cô ta truyền thuật này cho Triệu Bân là vì muốn đôi tai mình được yên
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4433/chuong-159-thiep-moi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.