“Nhìn thấy chưa, thần gài bẫy đổi đối tượng rồi”.
Nhìn thấy Triệu Bân từ bỏ đấu giá, không biết người nào vừa mới lên tiếng.
Tuy nhiên, lời nhận xét này rất được tán thành.
Thần gài bẫy làm việc mạnh như hổ, hại thảm Nghiêm Khang, bây giờ lại để mắt tới Hán Triều.
“Nào, uống trà”.
“Khách khí quá”.
Lâm Tà cùng Doãn Hồn rất hiểu chuyện, thấy tình thế không đúng liền rút ra, để cho Hán Triều một mình đấu với Triệu Bân, hắn ta tất nhiên không thể là đối thủ của thần gài bẫy được, mười lăm vạn lượng không phải là một con số nhỏ, đủ khiến cho Hán Triều phải đau thắt ruột gan.
“Lão già đáng chết”.
Hán Triều hừ lạnh nói.
Bỗng dưng vô cớ tiêu tốn hết mười mấy vạn lượng, hắn ta có thể cảm thấy thoải mái mới là lạ.
“Xin chúc mừng Hán huynh đã có được lá bùa này”.
Lại nói, con em của mấy gia tộc lớn đều đến chúc mừng rất đúng lúc.
Sắc mặt của Hán Triều ngay lập tức xanh mét.
Cách đây không lâu hắn ta còn đang chế nhạo Nghiêm Khang, giờ phút này hắn ta lại trở thành đối tượng bị chế nhạo, đáng tiếc là Nghiêm Khang đã ngất đi rồi, nếu như để cho hắn ta nhìn thấy cảnh này, nhất định hắn ta sẽ cảm thấy rất hả dạ, ta đã nói mà! Cuối cùng thì cũng có kẻ khác sụp hố!
Ầm!
Giữa lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, thì Huỳnh Nham lại lấy ra món khác, đó là một ngọn lửa màu bạc cháy mạnh
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4443/chuong-155-xich-yen.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.