Trong vườn, người nào người nấy cũng ngồi nghe chăm chú, ngay cả lão mập và Chư Cát Huyền Đạo cũng ngồi yên lặng lắng nghe, tuy bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt, nhưng bọn họ vẫn muốn nghe kể lại một lần nữa, Tiểu Hắc mập nguyện ý nói thì bọn họ cũng nguyện ý lắng nghe, hơn nữa còn lắng nghe một cách nồng nhiệt, đôi lúc cũng chen miệng vào, thể hiện cảm giác tồn tại.
“Ta nói, sao ngươi một chút cũng không kinh ngạc vậy!”
Thằng nhóc tóc tím chọc chọc Triệu Bân, cái tên này từ nãy đến giờ sao chẳng thể hiện chút thái độ nào.
“Trước khi về đây thì ta đã nghe người ta kể câu chuyện này rồi”.
Triệu Bân ho khan, tùy tiện đưa ra một lý do, thật sự không muốn đả kích mọi người.
“Nói thật, kỹ năng diễn xuất của thần gài bẫy cũng giống như ngươi vậy”.
Chư Cát Huyền Đạo thổn thức không ngừng.
Ở Đấu Giá các, ông ta ngồi gần Triệu Bân nhất, người kia một khi đã diễn thì không nhận người thân, so với kỹ thuật diễn xuất của Triệu thiếu gia thì quả thực không thể phân cao thấp.
“Nghe nói ông thắng được không ít bảo bối”.
Triệu Bân ẩn ý nói.
“Ngươi không nói thì ta quên mất đấy, lại đây”.
Chư Cát Huyền Đạo tiện tay ném bầu rượu, kéo Triệu Bân trở về phòng.
Tại Đấu Giá các, đúng là ông ta cũng có thu hoạch, chính là một viên đan Tinh Nguyên, sao Triệu Bân có thể không biết được, hắn còn sợ ông ta quên cho nên mới cố
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4451/chuong-180-muon-ra-ve-cung-khong-de-dang-gi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.