“Chi bằng thêm tí tiền thưởng nhỉ”.
“Thêm thế nào?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn Nghiêm Khang, hắn cũng có ý định này đấy, không ngờ đối phương lên tiếng trước.
Đặt ra thêm tí chiến lợi phẩm thì hắn sẽ vui vẻ đón nhận công việc này.
“Nếu ta thắng, ngươi phải khấu đầu nhận sai với ta trước mặt người dân toàn thành”, Nghiêm Khang mỉm cười bỡn cợt: “Ngoài ra, cửa hàng binh khí của Triệu gia ngươi sẽ thuộc về Liễu gia”.
“Ta thắng thì sao?”, Triệu Bân bật cười.
“Ngươi thắng thì quả này sẽ thuộc về ngươi”, Nghiêm Khang nói rồi vung tay áo ra một quả cây, chính là quả sinh linh mà hôm qua hắn ta mua được từ phiên đấu giá, mùi thơm ngào ngạt.
“Không được!”
“Thế ý của ngươi là sao?”
“Nếu ta thắng, toàn bộ tài sản trên người ngươi sẽ thuộc về ta”, Triệu Bân thản nhiên nói.
“Tiểu tử, đòi hỏi không nhỏ nhỉ!”
“Gia cảnh nghèo túng nên phải kiếm ít tiền bên ngoài thôi.
Thiếu chủ Huyết Ưng chắc sẽ không phản đối đâu nhỉ”.
“Tùy ngươi!”
Khóe miệng Nghiêm Khang khẽ nhếch lên.
Cược gì hắn ta cũng đồng ý, bởi theo hắn ta thấy, hắn ta không có lý do gì để thua.
“Nếu không làm sao được gọi là con cháu của đại gia tộc chứ, quả nhiên rất hào sảng”.
Triệu Bân nói rồi tiện tay rút kiếm Tử Tiêu ra, hà hơi lên thanh kiếm, sau đó còn lau lau vào người mình.
Nghiêm Khang tùy ý thì hắn càng thêm tùy ý, muốn cược gì hắn cũng chiều theo, bởi vì cho dù cá cược điều gì thì Nghiêm Khang cũng thua thôi.
Hắn
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4471/chuong-145-linh-qua-tu-tinh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.