*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không nâng!” “Vậy thì áo cà sa sẽ thuộc về vị đạo hữu kia!”, Huỳnh Nham dõng dạc tuyên bố. “Chà chà!” Vốn muốn ra vẻ ta đây, ai ngờ rằng bản thân còn chưa kịp ra vẻ, ngược lại đã mất hết mặt mũi rồi. “Mẹ kiếp nhà nó!” Chiếc áo cà sa ba ngàn lượng, cứ thế được đấu giá lên mười vạn lượng, đau lòng quá! “Thật bất ngờ!” Ừm, vẫn là các chủ có tầm nhìn xa trông rộng. Nhìn xa trông rộng cái con mẹ nhà ngươi! Món đồ đấu giá vô dụng chỉ muốn đổi lấy vài đồng, bao nhiêu cũng không quan trọng, có trời mới biết sao giữa chừng lại có bất ngờ như thế. Trận tranh chấp nhanh chóng kết thúc. Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục, một tên nhóc bưng một chiếc hộp ngọc lên bục. Vật bên trong chiếc hộp là một miếng ngọc đen. Đám người có ánh mắt tinh tường
Nghiêm Khang hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn nhịn được.
Mọi người ở đó đều tấm tắc, người có tiền nhiều thật đấy!
“Lão già chết tiệt!”
Nghiêm Khang lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hung hăng.
Nghiêm Khang đang chửi, Triệu Bân cũng đang chửi.
Không, mình cũng phải để hắn ta nôn ra ít tiền mới được.
Huỳnh Nham vui cười hớn hở, chiếc áo cà sa mà lão ta không coi trọng nhất lại được đấu với giá cao nhất.
Nếu các chủ ở đây thì chắc chắn sẽ nói như thế.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4473/chuong-198-so-mot-cai.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.