“Một ngôi mộ cổ thôi mà, sao lắm đường đi lối vào thế”.
Triệu Bân thoáng chặc lưỡi, trông về phía đối diện cũng có một vách đá cheo leo hiểm trở, giữa hai vách đá này được nối bằng cầu treo, đã vậy còn có ba cây cầu.
Hiển nhiên, chỉ có một trong số đó là thật.
Nếu chọn đúng thì bình yên vô sự, nếu chọn sai thì chắc hẳn sẽ là đường xuống hoàng tuyền.
“Đường này không được, có chướng khí”.
Ngưu Oanh nói vậy, hắn ta nằm rạp xuống trước cây cầu treo bên trái mà hít hít ngửi ngửi, dáng vẻ ấy nhìn thế nào cũng giống một con chó Pug, đã vậy còn là loại có mũi cực thính.
“Có hả?”, Triệu Bân ngồi thụp xuống nhưng chẳng ngửi thấy gì hết.
“Tin ta đi, không thể sai được, chắc chắn có chướng khí!”, Ngưu Oanh nói rồi còn tự chỉ vào mũi mình, dường như hắn ta muốn nói: Thứ này của ta đây được tổ tiên truyền lại, thính lắm.
Xong việc, hắn ta ngửi con đường ở giữa.
Không thấy tình hình gì bất thường, hắn ta chạy đi ngửi con đường ở bên phải, bị sặc tới mức hai mắt rơm rớm nước.
Có trời mới biết hắn ta đã ngửi phải thứ gì, xem ra mũi nhạy quá cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Đây, con đường này”.
Ngưu Oanh bịt mũi, bước lên cây cầu treo ở giữa.
“Ngửi thấy cái gì thế”, Triệu Bân lơ đễnh bước lên, tò mò nên hỏi một câu.
“Phân chó”.
“Thế thì chắc phải là một bãi to lắm”, Triệu Bân buột
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4475/chuong-246-ong-ta-nhat-dinh-phai-chet.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.