Bị hai ông già nhìn chằm chằm nên sau cùng Triệu Bân không thể chịu nổi nữa, hắn ho khan một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi, tới đình nghỉ mát cách đó không xa.
Liễu Tâm Như lặng lẽ ngồi ở đó, không thấy nha đầu Ngọc Nhi đâu, chắc hẳn đã đi chuẩn bị trà và điểm tâm rồi.
“Sao ta không được tốt số như thế chứ!”
Lão mập không ngừng cảm thán, sư tôn cảnh giới Thiên Võ đấy! Chỉ riêng tầng quan hệ này đã đủ để nghênh ngang đi giữa Đại Hạ rồi! Triệu Bân không đáng sợ, đáng sợ là sư tôn của hắn, chắc hẳn không ai dám chọc vào.
Ừm… Ngoài cái đám điên của La Sinh Môn ra, chỉ cần cho tiền thì có thể tiêu diệt luôn cả cha mẹ ruột.
“Ta nói chứ, có thể thả ta xuống không”, mặt mũi Chư Cát Huyền Đạo sa sầm, cố nén xúc động muốn chửi đổng, thế nhưng lão mập kia đã dùng tới bùa chú, đã vậy sợi dây thừng đang trói ông ta cũng được chế tạo đặc biệt, chân nguyên đã bị phong tỏa, ông ta thực sự không giãy ra được.
“Một nhân tài như thế mà chỉ còn lại một cánh tay thì quá ảnh hưởng tới mỹ quan”.
“Vợ của hắn cũng bị mù nhỉ?”
“Nhưng cô gái đó trông rất xinh xắn đáng yêu, chắc hẳn có huyết mạch đặc thù”.
Lão mập chắp tay, lầm bầm rì rầm, nghiễm nhiên coi lời nói của Chư Cát Huyền Đạo như gió thoảng qua tai.
Hiếm lắm mới có được cơ hội tốt như vậy, đâu thể thả được, phải cho ông đu trên đó
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4487/chuong-224-chong-mat-qua.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.