Được lắm, lại bị hố rồi.
Thấy Triệu Bân nhắm mắt dưỡng thần, Chư Cát Huyền Đạo vuốt râu.
Hiện trường bỗng chốc chìm vào im lặng.
Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào Triệu thiếu gia, đến cả Nghiêm Khang cũng đang nhìn.
Tăng đi chứ! Mẹ kiếp, ngươi tiếp tục tăng giá đi chứ!
Chỉ một lần thôi, tăng thêm một lần đi, ông đây sẽ nhường nó cho ngươi.
Tăng cái đầu ngươi, lấy đâu ra tiền.
Đây là lời phản hồi của Triệu Bân, đầu óc của ông đây có bị úng nước đâu.
“Chúc mừng Nghiêm huynh lấy được bảo kiếm nhé”.
Nghiêm Khang không đợi được Triệu Bân nâng giá nhưng lại đợi được làn sóng móc mỉa của các đại gia tộc.
Gặp phải cảnh này, đám đông cực kỳ đoàn kết, chế giễu cho sướng miệng mới thôi, lòng dạ cũng hả hê.
“Mặt dày mày dạn đòi chen vào cơ, bị lừa nữa rồi chứ gì!”
Đám khách đấu giá ai cũng chặc lưỡi, không ai đồng tình với Nghiêm Khang, chí ít cũng phải đợi người ta đấu đá với Vương Dương xong đã rồi hẵng tham gia vào.
Nóng lòng nâng khống giá như thế, đến cả thằng ngu cũng nhìn ra ngươi đang quấy phá.
Nếu đã là quấy phá thì bị lừa cũng đáng đời thôi.
“Thứ già đời chết dẫm!”
Hai mắt Nghiêm Khang đỏ ngầu, mặt mũi cũng trở nên dữ tợn.
“Chết tiệt!”
Vương Dương cũng đang chửi thầm, hai kẻ ti tiện, muốn đấu đá như thế thì ra ngoài mà đấm nhau! Bao nhiêu bảo bối bày ra đấy các ngươi không tranh, cứ phải nhắm
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4491/chuong-227-co-nhoc-nay-khong-te.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.