“Mười vạn, còn ai tăng giá không”.
Giọng nói của Huỳnh Nham vang lên, muốn kích thích mấy gia tộc lớn.
Lại không có ai muốn đấu.
Hoa Đô mỉm cười âm hiểm, vẫn tính toán như cũ.
Bên cạnh hắn ta có một cái bàn tính, nhà nào tham gia đấu giá, nhà nào bị gài bẫy, từng khoản tiền hắn ta đều nhớ rõ, các nhà trong tay còn dư lại bao nhiêu tiền, hắn ta đều có thể phỏng đoán, phần lớn mọi người đều đã đấu đến cạn tiền, tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nhưng hắn ta thì khác.
Cho tới tận bây giờ, hắn ta chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu giá nào, bạc chưa bị thiếu đỉnh nào, tài lực vô cùng hùng hậu, hắn ta ẩn thân tới lúc này, chính là muốn chờ đan Thiên Võ xuất hiện.
Đấu với một đám tàn binh bại tướng, tất nhiên hắn ta có thể độc chiếm ngôi đầu.
Nghĩ đến đây, hắn ta lại liếc nhìn Triệu Bân.
Hắn ta cũng phải cảm tạ cái tên thần gài bẫy này đã khiến cho các gia tộc lớn khác phải tàn phế.
“Mười vạn lượng, còn ai tăng giá không?”
Huỳnh Nham nhướng mày, giọng nói lại vang vọng.
Đây là đan Thiên Võ đó!
Nó quý giá đến bậc nào chứ!
Chỉ có mười vạn lượng, vậy mà ai cũng câm nín hết cả rồi, không được đâu!
Không gian chìm vào yên ắng.
Chuyện này, các gia tộc lớn đã nhất trí.
Nãy giờ ngươi trêu đùa bọn ta, bọn ta cũng phải trêu đùa lại ngươi một lần.
Còn phải giữ cảm giác thần
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4495/chuong-230-ba-khong-so-chu-ta-so.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.