“Vương, cát bụi về với cát bụi, đất quay về với đất đi thôi”.
Lời nói của tiên cô áo tím như có ma lực kỳ lạ, ít nhất là Triệu Bân nghĩ như vậy, bởi vì khi nghe xong sẽ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, còn ác hơn cả tiếng chuông bắt hồn.
Ngưu Oanh cũng không khác gì, hắn ta đã cảm thấy choáng váng đầu óc.
Vua Âm Nguyệt không dừng lại, bước chân của ông ta càng lúc càng nặng nề hơn, từng tiếng bịch bịch vang rền.
Triệu Bân cùng Ngưu Oanh sắp muốn tè ra quần tới nơi, bọn họ liền quay đầu định chạy trốn.
Chỉ có tiên cô vẫn cung kính quỳ ở đó.
Lần này, những lời mà tiên cô đang lẩm bẩm trong miệng khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi, cứ lẩm bẩm một chuỗi dài như thế.
“Thi ngữ?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Người có ngôn ngữ của người, quỷ có ngôn ngữ của quỷ, những vong linh ngủ yên này cũng tự có ngôn ngữ của mình.
Chỉ có điều, chuyện đó có rất ít người biết.
Làm gì có ai tự nhiên lại đi nói chuyện với thi thể bao giờ?
Bang!
Vì những lời không thể hiểu được của tiên cô áo tím, vua Âm Nguyệt cuối cùng cũng đã dừng bước chân, thân thể kịch liệt run rẩy, âm khí sương mù mãnh liệt càng lúc càng hoành hành.
Từ bên trong, dường như có thể nghe thấy tiếng gầm thét, xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau, tức giận, không cam lòng, buồn bã, oán hận và tâm trí không ổn định của vị tiên cô áo tím.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4496/chuong-242-me-kiep-bi-choi-xo-roi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.