Trong sơn động chỉ truyền ra một chữ, không mừng không lo, không nóng không bực, nhàn nhạt đến vô tình, giọng điệu tuy hơi nhẹ nhưng lại mang một tia sức ép Thiên Võ, mà một tia sức ép này suýt nữa lấy mạng của Triệu Bân, tinh thần sa sút, khiến đầu óc muốn nổ tung.
Một chữ này của hắn đã dọa cho lão mập sợ hãi không ít, vừa mới tiến lên một bước nhỏ đã thu chân lại, theo bản năng nghĩ, nếu tiến thêm vào chắc chắn là sẽ gặp đòn tấn công sấm sét của cảnh giới Thiên Võ.
“Vô ý làm phiền, vô ý làm phiền thôi”.
Lão mập cười khà khà, vừa cười vừa lui bước.
Lần này thật sự sợ rồi.
Vị kia ở bên trong tính tình không tốt lắm, không thể chọc vào.
Lùi mãi lùi mãi rồi quay đầu bỏ chạy.
Không thể không nói, cảnh giới Địa Tạng bỏ trốn cũng mang khí thế thật bá đạo.
Phù!
Thấy lão ta đã đi xa, Triệu Bân mới thở phào một hơi, ngất xỉu tại trận.
Bí thuật Uy Chấn Bát Hoang quả thật là thần thông dọa người vô cùng tốt.
Nhưng sức tiêu hao và cắn ngược lại cũng đủ bá đạo, đau đớn khiến hắn không phân rõ đâu là thực đâu là ảo.
“Miễn cưỡng qua cửa”.
Nguyệt Thần mỉm cười, hài lòng duỗi lưng, rất thỏa mãn với diễn viên nhỏ này, như thể đã vượt qua mong đợi của cô ta, là một hạt giống tốt.
Triệu Bân ngủ cả một đêm.
Mãi đến khi trời hửng sáng thì hắn mới ôm đầu ngồi dậy, vẻ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4509/chuong-176-ao-ca-sa.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.