Nguyệt Thần vừa nhìn là đã nhận ra được suy tính của hắn.
Đã nói rồi mà, tên nhóc này không hề ngốc, hắn vẫn còn sáng suốt lắm, biết học những thứ có ích.
Đúng thật là có ngày cực dương một trăm năm mới có một lần.
Giống như những gì Triệu Bân đã xem được, một trăm năm mới có một lần không phải là do con người mà là do tự nhiên tạo ra.
Luyện Thiên Nhãn vào hôm đó thì khả năng thành công sẽ tăng gấp bội nhưng lại không cần tốn quá nhiều công sức.
Mà vận may của Triệu Bân lại khá tốt, không bao lâu nữa là đến ngày cực dương một trăm năm mới có một lần, có thể luyện được Thiên Nhãn hay không thì trông cậy hết vào hôm đó.
Cũng chính vì vậy nên cô ta mới truyền bí thuật này cho hắn để chuẩn bị cho ngày cực dương.
Ba tiếng đồng hồ sau, Triệu Bân thu tầm mắt lại.
Hai mắt của hắn tối sầm lại trong vài giây.
Sau đó mới từ từ sáng trở lại.
Việc hướng mắt nhìn về mặt trời, kết hợp với thần thông Thiên Nhãn khiến mắt hắn có đôi chút thay đổi, trở nên sâu thẳm hơn, nhìn kĩ tròng mắt thì có thể nhìn thấy được bóng mặt trời mờ ảo, chỉ có điều nó lúc ẩn lúc hiện.
Nếu thật sự luyện được Thiên Nhãn thì nó mới hiện lên một cách chân thực.
Dù cho là như vậy thì cũng có rất nhiều mặt lợi.
Lúc này hắn đã nhìn thế giới rõ ràng hơn lúc ban đầu nhiều.
Nếu thêm ít ngày nữa thì những thứ như thuật
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4510/chuong-272-vay-thi-ngai-qua.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.