Đối với mẹ, ký ức của hắn chỉ có thể dừng lại ở năm 7 tuổi.
Trong một đêm lạnh lẽo, gia tộc bị kẻ thù báo thù.
Vì bảo vệ hắn, mẹ đã đỡ một chưởng của người áo đen, tâm mạch bị vỡ, đến khi cha đuổi tới thì mẹ chỉ còn hơi thở thoi thóp.
“Bân Nhi”.
Đây chính là tiếng mẹ gọi hắn lần cuối trước khi chết, dịu dàng nhất, yếu ớt nhất, mang theo dòng nước mắt không nỡ, ngã trong tay cha.
Hắn cũng nhớ, khoảnh khắc mẹ nhắm mắt, tiếng gầm xung thiên của cha, bi thương như thế nào.
Một đêm đó trôi qua, mái tóc cha bạc trắng.
7 tuổi, hắn không hiểu thế sự, cho là mẹ đang ngủ, nhưng lại không biết, giấc ngủ này kéo dài vĩnh viễn.
Bao năm rồi, hắn đều không dám nhắc đến mẹ trước mặt cha, chỉ biết trong bao nhiêu đêm, cha ngồi một mình dưới trăng, ôm linh vị của mẹ, u ám buồn bã.
Là nhớ nhung, là hổ thẹn, vì tìm hung thủ hao lực cạn tài nhưng bất lực, đến giờ vẫn chưa tìm ra.
Trời cao có mắt, cuối cùng hắn đã tìm ra lão ta.
Có lẽ, số mệnh đã định, chuyến đi này của hắn quả nhiên không phải là không công.
Mối thù giết mẹ, không đội trời chung.
“Thú vị, thú vị thật”, lão già cười âm u, nhếch mép lên, vẻ mặt hung ác như ma quỷ: “Triệu Uyên, chín năm trước ta giết vợ ngươi, không ngờ chín năm sau, con trai ngươi lại tự đưa đến cửa.
Đời này, ngươi nhất định trở thành
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4525/chuong-138-hai-chan-dap-len-hai-qua-dia-loi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.