“Tham kiến tiền bối!”
Triệu Bân khá hiểu lễ nghĩa, hắn hành lễ bằng một tay, dù sao thì đây cũng là ân nhân cứu mạng.
“Tiểu hữu, liệu có thể gặp sư tôn nhà ngươi được không”.
Tử Linh khẽ hỏi, không hề có vẻ lên mặt của tiền bối, không những không có mà giọng điệu còn khá nhún nhường, dường như có chuyện cần cầu cạnh.
Bà ta vừa mới chạy ra khỏi cổ mộ, biết Đại Hạ Hồng Uyên chính là sư phụ của Triệu Bân nên mới đợi ở đây.
“Ông ấy như thần long thấy đầu không thấy đuôi”.
Triệu Bân khẽ ho khan, lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.
“Phải tìm ông ấy như thế nào?”, Tử Linh vội vàng hỏi thêm.
“Không biết!”, Triệu Bân khẽ lắc đầu: “Tiền bối có thể nói trước, nếu ngày nào đó mà sư phụ vân du trở về, vãn bối nhất định sẽ chuyển lời, cũng đỡ cho tiền bối phải vất vả chờ đợi”.
“Cổ mộ!”, Tử Linh không hề giấu giếm, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Có một thế lực bí ẩn nào đó đang vẫy gọi thi thể của vua Âm Nguyệt”.
“Vẫy gọi?”
“Nếu đã là vẫy gọi, chắc chắn có mục đích nào đó không thể nói với người khác”, Chư Cát Huyền Đạo tiếp lời: “Chắc hẳn là làm công cụ giết người, hoặc luyện chế thành con rối”.
“May mà đối phương không biết mộ của vua Âm Nguyệt ở đâu!”, lão mập khoanh tay trước ngực: “Nếu biết được thì có lẽ không phải kêu gọi nữa mà là cướp thẳng thừng luôn”.
“Chỗ đó quả thực không
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4527/chuong-263-khong-the-o-lai-cho-nay-them-nua.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.