*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tử Linh chắp tay đưa tiễn, không rời đi theo, bà ta là người giữ mộ, cho dù trong phần mộ đã không còn quan tài của vua Âm Nguyệt, nhưng bà ta vẫn sẽ canh giữ nơi đây, vì nơi đây là nơi đặt linh vị của vua. Đây là nhiệm vụ của bọn họ trong đời này, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không người giữ mộ sẽ không rời đi. “Haiz, một nha đầu xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc”. Nguyệt Thần thở dài, cô ta đang muốn tìm một nàng dâu cho đồ nhi. Đáng tiếc là cái tên này lại chẳng hiểu biết gì cả! “Theo đuổi cô chẳng phải là trực tiếp hơn sao?” Sau khi rời khỏi cổ mộ, Triệu Bân liền sử dụng bùa tốc hành. Không thể không nói, tốc độ bỏ chạy của hắn đúng là vô cùng nhanh chóng. Vừa lúc đó, Tử Linh cũng bước ra ngoài. Thấy Triệu Bân như vậy, đôi lông mày xinh đẹp của bà ta không khỏi nhíu lại, cảm giác bóng lưng của người này có chút quen mắt. Đại Hạ Hồng
“Tú Nhi, thần linh các cô cũng thoáng như vậy sao?”
“Như vầy đi, ngươi tìm về đây một nàng dâu, ta liền truyền cho ngươi thêm một bộ bí pháp”.
“Chậc chậc chậc!”, nghe Triệu Bân nói lời này, Tú Nhi cảm thấy rất buồn cười, tên nhóc này tu vi không được bao nhiêu, thế mà dã tâm cũng lớn lắm, đã dám mơ tưởng đến thần rồi.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4534/chuong-187-lieu-gia-dau-voi-vuong-gia.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.