Còn Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, Tử Linh, Xích Yên cùng với thằng nhóc tóc tím đều không thể nào ngủ được, tuy trong phòng đã tắt đèn, nhưng mấy người này đều đang hướng về phòng của Triệu Bân.
Tên nhóc đó nói sẽ cố gắng liên lạc với sư phụ.
Nói không chừng Đại Hạ Hồng Uyên thực sự sẽ đến, và bọn họ sẽ may mắn được gặp mặt.
Triệu Bân tất nhiên là biết được điều này.
Nói cách khác, chính là do Nguyệt Thần biết được, suy nghĩ của ai cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của thần, ai bảo Triệu Bân tạo nên danh tiếng quá lớn, cho nên tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy tiền bối một lần!
“Tú Nhi, có phải là ta đã chơi lớn quá rồi không?”
Triệu Bân ho khan một tiếng, hắn đã bốc phét quá nhiều, sợ là không thể nào xử lý những rắc rối sau này được.
Hừ!
Nguyệt Thần không đáp lời, chỉ phất tay biến ra một luồng sáng màu vàng.
Đó vẫn là những hàng chữ vàng, tự sắp xếp ngay ngắn bên trong ý thức của Triệu Bân.
“Bùa vãng sinh”.
Triệu Bân ngẩng đầu lẩm bẩm đọc, đọc xong mới hiểu ra đây là một phương pháp vẽ bùa, so với bùa nổ, bùa tốc hành và bùa định thân thì loại bùa này cực kỳ rườm rà, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho hắn hoa cả mắt, có quá nhiều đường vân bên trên lá bùa.
“Dùng bùa này có thể cắt đứt triệu hoán”, Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
“Hiểu rồi”, Triệu Bân nhỏ giọng nói, hai mắt sáng ngời.
Bên trên
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4535/chuong-126-giet-nguoi-roi-cuu-mang-voi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.