*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Có thể”. Nguyệt Thần đáp lại, giọng điệu chắc nịch, khiến ánh mắt Triệu Bân lóe sáng. “Khi nào ngươi lên đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì sẽ tặng ngươi một cánh tay khác mạnh mẽ hơn”. Nguyệt Thần duỗi eo thật mạnh, kinh hãi một hồi, giờ cô ta mới thả lỏng. Cô ta đã nói vậy rồi, Triệu Bân đương nhiên sẽ tin. Hắn không chậm trễ nữa, lấy cành cây chống lên rồi cầm cái túi đựng thuốc viên, lại nhặt từng món đồ đạc lại. Kiếm Long Uyên và kiếm Tử Tiêu thì vẫn nằm dưới địa cung. Sau đó, hắn mới bò lên trên vách đá. Cũng không phải là đi tìm lão già một tay kia tính sổ. Đương nhiên sẽ phải báo thù, nhưng trước tiên phải chuẩn bị chút đồ đã. Ví dụ như bùa nổ, hắn đã dùng hết rồi. Trước đó hắn bị thương gần chết, kẻ kia cũng chẳng đỡ hơn là bao. Hắn có tiên lộ trị thương, đối phương thì không. Phải nhân lúc đối phương còn chưa kịp khôi phục thì giết chết lão ta mới được. Việc này phải làm thật nhanh, nhỡ lão ta chạy đi thì sao? Đây là thù giết mẹ, hắn sẽ tự tay chém đầu đối phương. “Vết thương ngầm của lão ta bị cắn ngược, giờ lão ta đã bị hạ xuống tầng ba rồi”. “À không, là tầng hai chứ”, Nguyệt Thần lại bổ
Hắn sẽ không tìm ai giúp đỡ.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4555/chuong-309-ngoc-viem-linh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.