*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Các vị không định nói lời nào à?” “Chúng ta sẽ bồi thường tổn thất cho tửu lầu”. Mấy người già của tộc lớn đều lúng túng cười nói. Thiếu chủ bày ra cục diện rối rắm còn bọn họ thì phải dọn, chân tướng rõ ràng, bọn họ không thể không theo. “Đương nhiên là phải đền rồi, quy củ nói vậy mà”. Dương Hùng cười nhạt, làm loạn ở địa bàn của ta, còn đánh vào mặt ta nữa, đền tiền là xong chắc. Ta đường đường là thành chủ, sau này còn phải làm việc chứ. Mở tiền lệ này, đến thành Vong Cổ đánh nhau, ta cũng khó chịu lắm chứ. “Thành chủ xin hãy nói hướng giải quyết, chúng ta sẽ làm theo”. Các lão già trong tộc đều cười nịnh, không theo mà được chắc? Dương Hùng không dọa ai, nói chuyện thương lượng còn tốt, nếu kẻ nào dám lèm bèm thì có bao nhiêu hốt hết, không ai được đi ra khỏi thành Vong Cổ hết. Người có lí lẽ thì việc gì phải sợ. Chỗ dựa của mấy gia tộc thì to, chẳng lẽ chỗ dựa của Dương Hùng hắn không to à? So nền tảng với Long triều Đại Hạ? Bọn chúng còn chẳng là cái đếch gì. “Vậy thì đến phủ thành chủ một chuyến thôi!”
Dương Hùng cười nhìn đám người, cuối cùng phá vỡ sự yên tĩnh của đám đông.
Có thấy không, quân đội đi vào thành rồi kia kìa.
Dương Hùng mỉm cười, lời
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4581/chuong-152-ta-khong-nhin-thay-gi-het.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.