*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đêm khuya, Triệu Bân đóng chặt cửa phòng, lấy túi càn khôn ra lật qua lật lại một phen, sau đó mới nhìn sang Nguyệt Thần: “Tú Nhi, phá cấm chế kiểu gì?” “Ừ”. Triệu Bân đáp lời, chích tay lấy máu, dùng Thiên Lôi bao lấy túi càn khôn. Túi này như có linh tính, bị sét bao vây thì rung lên nhè nhẹ, có thể thấy đường vân bên trên lóe sáng, đặc biệt là cái bái quát âm dương kia. “Bên trong có không gian”. Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn hồ lô nhỏ, dường như cũng thiết lập không gian bên trong đó. Nhưng hắn cảm thấy cấp bậc của hồ lô cao hơn của túi càn khôn nhiều. Từ khi có nó, hầu như ngày nào hắn cũng lấy sét để tôi luyện mà đến giờ vẫn chưa phá được cấm chế. Hắn không nhìn nữa, tiếp tục tôi luyện. Túi càn khôn rung mạnh hơn nữa, đường vân trên nó cũng thay đổi càng nhiều. Đêm dần qua đi. Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp vây quanh thành Thương Lan. Ánh mắt Triệu Bân đã hằn những tia máu. Một đêm không ngừng, tiêu hao lực tinh thần khá lớn, hắn uống một ngụm linh dịch xong thì tinh thần lại tỏa sáng. Trong linh dịch không chỉ
“Nhỏ một giọt máu, lấy Thiên Lôi luyện”, Nguyệt Thần đáp: “Cấm chế này không hoàn hảo, lấy tu vi của ngươi và Thiên Lôi thì tối đa hai ngày là phá được”.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4586/chuong-302-dan-ong-khong-xau-dan-ba-khong-thuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.