Hắn cũng từng nghe nói đến tộc xác chết, là một dòng tộc kế thừa rất cổ xưa.
Nói là tộc xác chết, thực chất không phải là người chết, nhưng họ bầu bạn với xác chết quanh năm.
Dòng tộc này cực kỳ thích đào mộ bới xác, thi thể càng mạnh mẽ thì họ càng thích.
Còn về việc lôi thi thể đi để làm gì thì quá hiển nhiên rồi, hoặc là luyện chế thành con rối, hoặc là khống chế thi thể thành công cụ giết người.
Xét từ một góc độ nào đó thì tộc xác chết ghê tởm hơn La Sinh Môn nhiều.
La Sinh Môn là nhận tiền tài rồi thay người ta giết người, còn tộc xác chết làm việc phạm tới cả âm đức, người đã chết rồi mà họ còn không để vong linh được yên nghỉ, sao lại không hiểu chuyện đến mức đó chứ!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Lúc hai người đang trao đổi thì cỗ quan tài rung lắc ghê hơn, thậm chí nắp quan tài đã bật ra tới vài ba tấc, tiếng kêu ù ù giống như những câu chú ngữ ma quỷ khiến Triệu Bân nghe vào mà tâm trí đau đớn, thêm cả âm khí cuồn cuộn thoát ra mang theo uy lực của cảnh giới Thiên Võ khiến người ta khó thở.
“Tiền bối”.
Tử Linh vội vàng nhìn về phía Triệu Bân.
“Lùi về sau”.
Triệu Bân điềm tĩnh nói, cuối cùng cũng chịu lôi miếng giẻ ra.
Hắn phất tay, bốn cây nến đỏ được vung lên, đặt trên bốn góc của quan tài, sau đó từng cây một được thắp lên, tiếp đó là sợi dây màu đỏ chu sa nối liền các cây nến
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4589/chuong-319-doi-ong-day-binh-phuc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.