*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn lại là người trong thành, ngoại trừ Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt ra thì đều bị gọi vào. Dương Hùng đương nhiên sẽ không dễ chịu với bọn chúng. Triệu Bân tốt xấu gì cũng là người của thành Vong Cổ, lúc bị đổi trắng thay đen, các ngươi không một ai đến làm chứng. Người thành Vong Cổ đều khốn nạn thế sao? Vì một Triệu Bân mà đắc tội những tộc lớn hiển nhiên không phải chuyện sáng suốt, dù sao đều là gia tộc nhỏ, không ai dám chống lại tộc lớn. Lão ta không làm khó dễ, chỉ phạt qua loa. Sau đó đến Liễu Như Nguyệt, đi cùng còn có Liễu Thương Không. Làm sao đây, muốn chửi ghê. Đối với nhà này, Dương Hùng ngoài mặt cười nhưng trong lòng rất muốn mắng to. Hay cho một đệ tử Thiên Tông, hay cho một thể Thiên Linh, không có thiên phú khác thường, không có huyết thống bá đạo thì cái đầu óc này của cô quá tệ đi! Sớm biết cô không làm được trò trống gì thì nên thay bằng Triệu Bân cho rồi. À không, Triệu Bân không được, hắn mà xuất hiện thì càng ầm ĩ hơn. Nói đi nói lại, lão ta cũng phải cảm ơn Liễu Như Nguyệt. Vì có cô ta không chịu giúp đỡ Triệu Bân nên lão ta mới kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng đây là hai chuyện khác nhau.
Nhưng nghĩ lại thì Dương Hùng cũng thấy bình thường.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4591/chuong-346-day-khong-phai-la-mot-dua-tre-binh-thuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.