Triệu Bân khẽ kêu lên một tiếng, không phải hắn phát hiện ra bảo bối mà là gặp được người quen.
Đó là lão Vong Cổ.
Người của phủ thành chủ cũng mò đến đây, đi lướt qua hắn nhưng không phát giác ra.
Triệu Bân nhúc nhích mũi.
Giây phút đi lướt qua người đó, hắn đã ngửi thấy mùi lửa trên người lão Vong Cổ, vậy có nghĩa là trên người lão Vong Cổ có lửa.
Chắc là lão ta đã dùng phương pháp đặc biệt để phong ấn, chắc chắn đó là thú hỏa, cấp bậc cũng không phải nhỏ.
Chính vì không để ở đan điền nên hắn mới có thể thấp thoáng cảm nhận được.
Nếu như đặt ở đan điền thì phải quan sát khuôn mặt, nếu như chủ nhân có ý che giấu thì sẽ rất khó nhìn ra được.
“Tìm thay cho Dương Hùng sao?”
Triệu Bân thầm nói trong bụng: Tìm giúp cho Dương Hùng tức là tìm giúp cho lão Huyền Đạo và lão mập – tìm giúp cho lão Huyền Đạo và lão mập tức là tìm giúp cho Đại Hạ Hồng Uyên – tìm giúp cho Đại Hạ Hồng Uyên tức là tìm giúp cho Triệu Bân hắn rồi.
Ừm, nghĩ như thế không sai.
Nếu là như vậy thì không lâu nữa hắn sẽ có thể có được một ngọn lửa, tên tuổi của Hồng Uyên hữu dụng thật.
Lúc hắn đang đi thì đột nhiên nhìn thấy một tia sáng chói mắt màu vàng kim.
Triệu Bân bất giác liếc mắt, nhìn sang sạp hàng bên cạnh ở cách đó không xa.
Luồng ánh sáng vàng kim đó đã phát ra từ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4633/chuong-327-con-dam-noi-khong-phai-nguoi-lam-sao.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.