*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nhưng cứ yên tâm, mạng của tên đó lớn lắm!”. Lão mập vuốt râu, liếc Triệu Uyên một cái rồi nói: “Ngược lại là ngươi, ngươi làm phụ thân mà chưa tròn trách nhiệm đâu đấy! Để con trai, con dâu lưu lạc bên ngoài mà cứ phong tỏa gia tộc luôn sao? Không sợ bọn họ xảy ra chuyện bất trắc à? Lòng ngươi cũng rộng lớn hào phóng quá rồi đấy. Nếu như không có bọn này bảo vệ thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi, vẫn phải trả phí bảo vệ!” “Do vãn bối suy nghĩ không chu đáo!” Để con mình ra khỏi gia tộc là để tránh nạn. Linh mạch bị đứt thì đã trở thành người bình thường, còn ai gây rắc rối cho hắn nữa chứ. Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại khó lường như thế. Ông ấy bế quan, nhà họ Triệu phong tỏa,
Xem đi! Ai đó nói quanh nói co một hồi, thì câu cuối cùng mới là trọng tâm, hiếm khi đến một chuyến, phải đưa ít tiền uống nước chứ, nếu không thì mặt mũi của cảnh giới Địa Tạng phải để ở đâu? Thỉnh thoảng bóng gió kiếm chút đỉnh là chuyện mà lão ta đang làm.
Triệu Uyên cười gượng gạo, vội vã lấy ngân phiếu ra, hễ là người của cửa hàng binh khí thì ai nấy cũng đều có phần, dù cho lão mập không nói gì thì ông ấy cũng sẽ đưa, người làm cha như ông ấy, đúng thật là chưa làm tròn chức trách.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4642/chuong-362-khac-cau-chu-nay-len-nguoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.