Tiếng hét thảm thiết vang lên thất thanh, lúc trầm lúc bổng.
Người đông nên gây ra động tĩnh rất lớn, vì yêu thú trong Huyễn Vụ U Lâm quá hung hãn, cứ tiến tới đột ngột bị một con yêu thú nào đó đột nhiên xuất hiện và quắp đi mất, có con thích ăn chay nhưng lại có loài thích ăn thịt.
“Đi thôi, qua xem thử đi!”, Vương Trác đã không kiềm chế được nữa rồi.
Triệu Bân không động đậy, hắn vẫn còn đang quan sát dị tượng.
Quả Thiên Linh đã chín, dị tượng mà nó tạo ra cũng là thật.
Có điều, dị tượng đang dần biến mất, chỉ còn lại hình bóng mờ nhạt.
Điều đó chứng tỏ quả Thiên Linh đã bị người ta hái đi mất rồi.
“Bắt lấy tên đó! Tên đó đã hái quả Thiên Linh!”
“Một kẻ cấp Huyền Dương cỏn con mà cũng dám đụng đến thứ mà lão phu nhắm trúng à?”
“Chạy à? Ngươi chạy đi đâu?”
Đúng như những gì Triệu Bân dự đoán, quả Thiên Linh bị hái, tiếng mắng chửi vang lên ồn ào cả một vùng.
Không cần phải chạy qua xem thì cũng biết đang có một đám người đuổi theo vây bắt kẻ đã hái quả, chỉ có điều không biết kẻ nào đã hái quả Thiên Linh mà thôi.
Nhưng dù là ai thì chắc chắn đó là đối tượng mà tất cả mọi người nhằm vào.
“Chắc không phải là lão già râu chữ bát đấy chứ?”
Vương Trác lẩm bẩm, nhảy lên một mỏm đá rồi nhón chân nhìn thử.
Mới đó, hắn ta còn muốn chạy qua hóng hớt, giờ thì hoàn toàn không
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5200/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.