Hắn phải tìm người đưa Vân Yên đi, nếu như quần áo của cô ta bị cởi ra hết mà cô ta lại tỉnh dậy đột ngột trong khi tắm thì sẽ rất xấu hổ, nhưng xấu hổ cũng chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn chính là cô ta sẽ thẹn quá hóa giận, một kiếm chém hắn ra làm đôi.
Thật không may, Mục Thanh Hàn đã không trả lời hắn.
Cũng phải trách hắn, giọng hắn gọi quá nhỏ, chủ yếu là sợ làm kinh động đến Vân Yên.
“Xuất khiếu”.
Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm gọi kiếm Long Uyên ra ngoài.
Mặc dù chân nguyên của hắn đã bị phong ấn nhưng võ hồn thì không, chỉ có điều hắn không thể cắt đứt dây thừng mà thôi.
Ông!
Kiếm Long Uyên phóng vào phòng của Mục Thanh Hàn như sao xẹt.
Mục Thanh Hàn bị đánh thức, nàng ta mở cửa sổ ra, biết đây là kiếm của Triệu Bân cho nên sắc mặt của nàng ta không hề tốt chút nào, nàng ta chỉ vừa mới thiếp đi đã đột nhiên bị hắn đánh thức, tâm tình có thể tốt nổi mới là lạ.
“Nhìn kìa”, Triệu Bân thì thào nói.
Sau một lúc trì hoãn, Vân Yên lại cởi thêm một lớp áo nữa.
Dưới ánh trăng, cô ta đã để lộ ra một đôi vai trắng như ngọc, còn lóe lên sáng bóng.
Khi Mục Thanh Hàn nhìn thấy, nàng ta ngay lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ và phủ một chiếc áo choàng lên che chắn cho Vân Yên.
Sau đó, nàng ta mới lặng lẽ đưa sư phụ trở về phòng.
Sau khi đi ra, nàng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5201/chuong-987.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.