“Không để ngươi luyện uổng công đâu”, Đan Huyền phất tay, một viên đan ba vân lơ lửng trước mặt Triệu Bân khiến Tô Vũ nhìn thấy mà cảm thán vô cùng: Nếu không làm sao người ta lại là thầy luyện đan cao cấp chứ, ra tay rất hào phóng luôn.
“Đa tạ sư bá!”, Triệu Bân cười hề hề, nhanh nhẹn nhận lấy.
“Nào!”
Đan Huyền đột nhiên đứng thẳng, vung ra một ngọn lửa mạnh màu trắng đúng chuẩn thiên hỏa.
Triệu Bân không nói gì, hắn bước lên phía trước, tung ra thiên lôi màu vàng.
Thiên hỏa và thiên lôi hòa vào với nhau, bao trùm cả lò đan.
Triệu Bân chỉ là người hỗ trợ, còn nguồn lực chủ đạo vẫn là Đan Huyền, giống như hôm đó hắn giúp nữ soái luyện hóa sát ý vậy, sức lực của hắn như chỉ người qua đường thôi, nhưng nếu thiếu người qua đường như hắn thì lại không được.
Uỳnh!
Lò Tử Kim rung lên bần bật, hay nói đúng hơn là ấn ký bên trong có vẻ dao động, đến mức từng vòng khí không ngừng tỏa ra ngoài từ lò Tử Kim, đến cả vòng sáng tử kim chiếu ra ngoài cũng hỗn loạn đến mức khó coi.
“Lò tốt quá!”
Tô Vũ kinh ngạc hô lên, một cái lò luyện đan thôi mà thực sự quá phi phàm, như thể có linh tính.
Nếu được luyện hóa, nếu được dùng cho Đan Huyền, chắc chắn có thể dễ dàng luyện ra đan dược cao cấp.
“Ngươi dẫn hắn đến đây, quả là đến đúng chỗ!”, Tử Viêm cười khà khà.
“Cũng đến hôm nay ta mới biết mà”.
Tô Vũ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5306/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.