“Ta cũng thấy xấu hổ thay cho Vũ Văn Hạo”, Tư Không Kiếm Nam tặc lưỡi nói.
Trận này đúng là quá dữ, Triệu Bân đập đối thủ ba lần khiến cho diễn võ đài trở thành một mớ hỗn độn!
Triệu Bân phe phẩy đống ngân phiếu, chuẩn bị bước xuống đài.
“Đi đâu đó!”
Nghiêm Khang hừ lạnh một tiếng rồi bước lên diễn võ đài.
Thắng một trận liền muốn rời đi sao? Mơ gì đẹp vậy?
“Sao, Nghiêm sư huynh cũng muốn luận võ sao?”
Triệu Bân đang định rời đi thì đột ngột dừng lại, đánh nhau có tiền mà, hắn tất nhiên sẽ rất vui vẻ mà đánh.
So với Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang cũng không kém cạnh, tộc Huyết Ưng của hắn có nội tình không tầm thường, vô cùng giàu có trù phú.
Triệu Bân đã đánh được một trận thì cũng không ngại đánh thêm trận nữa.
“Nghiêm Khang, ngươi muốn đột nhiên khiêu chiến mà không báo trước sao?”, Mục Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng nói.
Vũ Văn Hạo còn biết gửi một lá thư khiêu chiến trước, còn ngươi thì muốn thừa cơ hội nhảy lên đài ư?
“Nếu như ngươi không dám đánh thì cứ dập đầu nhận lỗi đi”, Nghiêm Khang không để ý đến Mục Thanh Hàn, chỉ nhìn Triệu Bân, cơn tức giận của hắn ta đã bị đè nén nhiều ngày nay, lúc trước khi mua bản đồ bảo tàng hắn ta đã đánh giá thấp Triệu Bân cho nên thậm chí còn không dùng toàn lực, hôm nay hắn ta nhất định sẽ không nương tay nữa, hắn ta phải đánh Triệu Bân tàn phế.
“Có cược thêm không?”, Triệu Bân cười nói.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5310/chuong-1008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.