“Mơ tưởng”, Triệu Bân mắng to, quay đầu bỏ chạy, đã bị nhìn thấu chiêu thức rồi thì chạy thôi, một trận chiến với Vương Dương khiến hắn bị thương sắp tàn phế, chẳng còn bao nhiêu lực chiến.
“Chạy đi đâu”, người áo đen cười lạnh, đuổi theo không tha.
Hai người một trước một sau biến mất trong bóng đêm.
Có lẽ do đi quá nhanh nên hai người hoàn toàn không phát hiện ra núi rừng xuất hiện tiếng kêu rên của lệ quỷ, quan sát cẩn thận còn thấy cả sát khí ma, Vương Dương bị nổ thịt nát xương tan bất ngờ có ma quang bừng sáng, trông cứ như vật sống, tự động tạo lực hút gom lại một chỗ, thịt nát xương tan di chuyển, dần dần tạo thành một hình người.
Đúng vậy, tên khốn đó đã sống lại.
…
Ầm! Ầm! Ầm!
Nửa đêm nửa hôm yên tĩnh, rừng núi lại vang lên tiếng ầm ầm mãi không dứt.
Là người áo đen của Huyết Y Môn đang đuổi theo Triệu Bân, vừa đuổi vừa đánh, kiếm khí, chưởng ấn, ánh đao, quyền ảnh… Ùn ùn kéo đến, một gốc cổ thụ che trời bị chặt ngang, một tảng đá to cứng rắn bị nổ tung, một ngọn núi đang yên đang lành… Trở nên lộn xộn không sao tả nổi.
Soạt! Soạt!
Triệu Bân lướt đi như gió, chạy không quay đầu lại.
Trong lúc bỏ chạy, hắn lấy kiếm Ngự Hồn ra cố gắng đỡ lấy kiếm khí và ánh đao đánh tới.
“Này tiểu bối, ngươi cũng chạy được xa quá nhỉ”.
Màn đêm tối tăm, nụ cười của người áo đen lạnh lẽo và hiu quạnh như
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5314/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.