Sau đó hắn ta ngay lập tức đâm tới một kiếm tuyệt sát.
“Tiểu sư đệ”.
Mục Thanh Hàn căng thẳng vô cùng, nếu không tránh được một kiếm này thì sư đệ của nàng ta nhất định sẽ chết.
“Chết đi!”
Ngụy Đằng cười gian ác, cứ như thể đã nhìn thấy cảnh Triệu Bân bị một kiếm xuyên tim vậy.
Triệu Bân vẫn rất bình tĩnh thản nhiên, ánh mắt của hắn không hề bận tâm, lúc Nghiêm Khang đâm tới một kiếm thì hắn cũng không nhúc nhích, trong mắt của đám người dưới đài thì rõ ràng tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này đã sợ tới mức ngẩn người rồi.
Đáng tiếc, bọn họ đều đã đoán sai.
Khi mũi kiếm của Nghiêm Khang chỉ còn cách hắn ba tấc, hắn đã đột nhiên biến mất.
“Độn thổ?”, hiện trường hoàn toàn chấn động, ngay cả Mục Thanh Hàn cũng không ngờ tới.
“Độn thổ?”, Nghiêm Khang cũng đã nhận ra.
Vì Triệu Bân đã độn thổ, cho nên một kiếm tuyệt sát của hắn ta chỉ đâm vào khoảng không.
Một cú đâm hụt cũng không có vấn đề gì, vấn đề là hắn ta sắp bị đập te tua như Vũ Văn Hạo rồi.
Triệu Bân chui ra khỏi lòng đất, vòng ra phía sau, tóm lấy một cánh tay của Nghiêm Khang rồi kéo hắn lên, hung hăng đập toàn thân của hắn ta xuống đất.
“Lại là chiêu này”, đám người bên dưới bàn tán ầm ĩ.
Hầu hết những người bên dưới đều cảm thấy rất khó chịu, bởi vì nhìn người khác bị đập ác như vậy thì bản thân họ cũng bất giác
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5316/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.